Sunday, September 11, 2016

Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi, hằng ngày có bác nông dân ra đồng cùng với con trâu của mình.

Rồi một hôm có một con cọp từ trong rừng sâu đi ra, thấy bác nông dân và con trâu đang cày dưới ruộng.

Trâu cặm cụi đi từng bước, làm việc rất chăm chỉ, và mệt nhọc, nhưng cứ đều đặn, thỉnh thoảng Trâu lại bị bác nông dân quất một roi vào mông.

Cọp ta rình từ xa và lấy làm ngạc nhiên lắm, trong bụng nhất định tìm hiểu cho ra lý do tại sao Trâu làm việc siêng năng như vậy mà vẫn phải ăn đòn roi.

Chờ đến trưa, bác nông dân nghỉ và mở cày ra khỏi Trâu, Cọp liền đi lại gần Trâu hỏi:
- Này Trâu, trông anh khỏe thế, sao lại để cho lão già kia đánh đập khổ đau như vậy?

Trâu thong thả trả lời khe khẽ vào tai Cọp:
- Ông ấy là chủ của tôi,  là Người, Cọp hiểu không. Chủ tôi tuy trông có phần nhỏ con, nhưng vì là Người nên có trí khôn, anh Cọp ạ!

Cọp không hiểu, tò mò hỏi thêm:
- Trí khôn là cái gì? Nó như thế nào?

Trâu không biết giải thích ra sao, đành trả lời qua loa cho xong:
- Đây là điều bí mật, trí khôn là trí khôn, chứ còn là cái gì nữa? Muốn biết rõ thì lại hỏi trực tiếp Người ấy!

Nghe vậy, Cọp thong dong rảo bước lại gần chỗ bác nông dân và rụt rè hỏi:
- Tôi nghe Trâu nói Ông có trí khôn. Vậy trí khôn của Ông để ở đâu, lấy ra cho tôi xem một chút có được không?

Bác nông dân suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- À, đúng rồi, trí khôn tôi có nhiều lắm, mà bữa nay phải làm ruộng, nên tôi cất trí khôn ở nhà rồi. Ðể tôi về lấy cho Cọp xem nghen. Nếu Cọp thích, tôi sẽ cho Cọp thử một ít.

Được bác nông dân mời mọc như vậy, Cọp mừng lắm và nói với bác nông dân rằng: "Ông về nhà nhanh nhanh lên để lấy trí khôn ra cho tôi xem ra sao?".

Bác nông dân đồng ý, giả bộ rảo bước định đi, rồi làm như sực nhớ ra điều gì, bác bèn nói với Cọp:
- Này Cọp à, vì chúng ta mới quen nhau, e rằng nếu tôi đi khỏi đây, lỡ Cọp ăn mất trâu của tôi thì sao?

Cọp đang băn khoăn chưa biết trả lời thế nào thì bác nông dân liền nói tiếp:
- Tôi nói cho Cọp nghe, hãy đồng ý như vầy nhé: Cọp chịu khó để tôi buộc tạm vào gốc cây này, một lát thôi, tôi sẽ chạy về nhà thật nhanh và đem trí khôn ra liền. Vì như vậy tôi mới yên tâm không sợ Cọp ăn Trâu của tôi.

Vì muốn nhanh chóng được xem trí khôn ra sao, Cọp nhận lời ngay lập tức. Bác nông dân bèn lấy dây thừng trói Cọp thật chặt vào một gốc cây.

Xong xuôi bác cẩn thận lấy rơm quấn đầy xung quanh toàn thân Cọp, sau đó châm lửa đốt và nói lớn rằng:
- Trí khôn của ta đây! Trí khôn của ta đây!

Cọp bị cháy, nóng quá cố gắng vẫy vùng. Trâu thấy vậy thích thú quá, lên cơn cười rũ rượi, ngả nghiêng, không may răng trên va trúng vào khối đá rất cứng gần đó làm gãy hết nguyên hàm trên, không còn một chiếc nào cả.

Lửa vẫn cháy, mãi tới khi cháy sâu tới trong, làm dây thừng cột Cọp bị đứt, Cọp vội vã và cố gắng dùng sức di chuyển qua lại để đứng lên, rồi với sức lực còn lại, nó ba chân bốn cẳng chạy thẳng một mạch vào rừng sâu, không dám ngoái nhìn lại.

Kể từ đó, Cọp sinh ra con nào trên mình cũng có những vằn sọc đen, vốn là dấu tích những vết đốt cháy của Người, còn Trâu thì con nào cũng không có răng ở hàm trên cả.

Đọc nhiều nhất

Lượt truy cập