Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé thông minh tên là Mã Lương. Cậu rất thích vẽ nhưng không có tiền mua bút. Cha mẹ em lại mất sớm, em phải đi kiếm củi để sống qua ngày.
Thế rồi một hôm, cậu đi ngang qua nhà của một ông quan. Thấy hoạ sỹ đang vẽ tranh, cậu ghé lại sát cửa sổ để nhìn:
– Bác ơi! Cháu rất thích vẽ, nhưng không có tiền mua bút, bác cho cháu một chiếc bút vẽ bác nhé!
Tên quan và gã hoạ sỹ nghe thế phá lên cười và nói:
– Mày nghèo đừng có mà đua đòi học vẽ, lo mà đi bán củi.
Mã Lương nghe vậy tức tối bỏ đi. Tuy nhiên, cậu không từ bỏ niềm đam mê của mình. Những khi lên núi, cậu đều lấy cành cây vẽ lại phong cảnh xung quanh từ ngọn cỏ cho đến chim chóc.
Có người nhìn thấy Mã Lương vẽ nên tò mò hỏi:
– Mã Lương ơi! Cháu chăm chỉ học vẽ thế, để sau này đi phục vụ cho nhà quan phải không?
Nhưng cậu lại lắc đầu:
– Không bác ạ! Cháu sẽ không bao giờ dùng tài năng của mình để đi làm cho nhà quan. Cháu chỉ vẽ vì người nghèo thôi!
Và rồi một đêm nọ, khi đang mơ màng nằm ngủ thì bỗng trong nhà ánh lên một hào quang rực rỡ kì lạ. Trong đó, có một cụ già râu tóc bạc phơ với đôi mắt hiền từ xuất hiện.
Cụ cho em một cây bút vẽ và dặn dò:
– Ta cho con cây bút thần này, có nó cháu sẽ vẽ rất nhiều phép màu và quyền năng từ cây bút. Nhưng phải ghi nhớ: “ Chỉ vẽ để giúp đỡ người nghèo khó và vì dân nghèo mà cầm bút”.
Khi tỉnh giấc, em tưởng đâu là mình nằm mơ, nhưng khi nhìn xuống tay thì thấy cây bút thần.
Mã Lương lập tức trổ tài hội hoạ của mình, cậu vẽ một chú chim thì bỗng nhiên chim trong ảnh bay lên và cất tiếng hót:
– Đây đúng là một cây bút thần.
Và thế là ngày nào cậu bé Mã Lương cùng dùng bút để vẽ cho người nghèo. Nhà nào không có trâu em vẽ trâu, thiếu ruộng em vẽ ruộng ...
Tiếng đồn về Mã Lương ngày càng vang xa, chẳng mấy chốc truyền đến tai tên quan xấu xa. Hắn sai lính bắt cậu bé về vẽ cho mình:
– Ông có giết tôi thì tôi cũng không vẽ cho ông.
Vì thấy Mã Lương kiên quyết không chịu vẽ cho mình, hắn đã giam em vào ngục tối, không cho ăn uống gì cả.
Thế nhưng, hắn lại đâu biết rằng nhờ có cây bút trong tay, mà Mã Lương đã vẽ ra những chiếc bánh thơm ngon và đang thưởng thức chúng.
Biết được, tên quan xấu xa sai quân lính vào trong ngục lấy chiếc bút thần. Thế nhưng, khi tới nơi thì không thấy Mã Lương ở đâu cả, chỉ còn mỗi chiếc thang mà em vẽ đang dựa vào đó.
Tên quan sai người bắt em, nhưng cậu bé đã cao chạy xa bay cùng với con ngựa mà em vẽ ra.