Ngày xưa, có một anh tiều phu nghèo ở làng nọ, tính tình hiền lành, thật thà, chất phác, chịu khó làm việc, ăn nói được mọi người nể nang, anh luôn biết giúp đỡ người khác nên được mọi người trong làng rất yêu quý.
Hằng ngày, anh lên núi, vào rừng đốn củi kiếm sống với cây rìu, cán tròn, bằng gỗ cứng, lưỡi rìu bằng thép sắc bén. Cây rìu không chỉ giúp anh kiếm sống, mà còn thân thiết với anh như người bạn.
Một ngày nọ, anh đang đốn củi, vì khúc cây khá to, không thể chặt đứt ngay được.
Anh vung tay mạnh đốn cây nhưng lỡ làm lưỡi rìu văng xuống sông.
Loay hoay cả buổi, nhìn xuống nước nhưng anh vẫn không biết cách nào để tìm lại lưỡi rìu, thì một cụ già xuất hiện. Râu tóc cụ bạc phơ, cụ mặc một chiếc áo choàng màu xanh, gương mặt hồng hào, hiền từ bước đến hỏi chuyện.
Anh tiều phu kể lại việc làm mất cái lưỡi rìu của mình, cụ già nhìn anh cảm thông và nói:
– Ta có thể vớt rìu giúp cháu, hãy đợi ở đây nhé.
– Thưa cụ, nước sâu như vậy làm sao cụ có thể giúp cháu được ạ?
Chàng trai vừa nói xong thì cụ để nguyên quần áo nhảy tủm xuống nước, ngụp lặn, mò tìm cái lưỡi rìu giúp anh.
Trong phút chốc, cụ giơ lên một cái rìu bằng vàng sáng rực, cụ hỏi:
– Đây có phải rìu của cháu không?
Anh tiều phu thật thà trả lời:
– Dạ thưa cụ, lưỡi rìu này không phải rìu của cháu.
Cụ già lại lặn ngụp xuống nước và mò tìm cái khác, lát sau cụ cầm một cái lưỡi rìu bằng bạc sáng lấp lánh quay lên:
– Thế cái này là lưỡi rìu quý báu của cháu chứ nhỉ? Cụ hỏi khẽ.
Lưỡi rìu
Lưỡi rìu
– Dạ thưa cụ, lưỡi rìu này là lần đầu tiên cháu nhìn thấy đấy ạ, cái lưỡi rìu của cháu là cái khác cụ ạ.
Cụ già nở nụ cười trìu mến rồi lại tiếp tục lặn xuống mò tìm. Một lúc sau, cụ giơ lên một cái lưỡi rìu bằng thép, anh tiều phu thấy là cái rìu của mình, mừng rõ vội reo hô:
– Đây là lưỡi rìu của cháu ạ, chính là nó rồi cụ ơi, cụ cho cháu xin ạ!
Cụ già bước lên bờ, vui mừng trao cho anh tiều phu lưỡi rìu bằng thép của anh, rồi tiếp tục trao tặng anh thêm hai cái lưỡi rìu lúc nãy cụ vớt được. Cụ nhìn anh tiều phu ánh mắt trìu mến, đôn hậu.
– Thưa cụ, cháu không dám nhận những lưỡi rìu này ạ. Nó không phải của cháu ạ. Chắc là ai đó đã đánh rơi nó như cháu.
– Đây là phần thưởng dành cho con. Dù con là người nghèo khổ nhưng thật thà, trung thực. Không vì vàng bạc mà con đánh rơi chính mình.
Anh tiều phu mừng rỡ, đưa tay đón nhận quà từ cụ già, vui sướng mấp máy nói:
– Cháu cảm ơn ông, cảm ơn ông!
Cụ già hài lòng đã biến mất từ bao giờ. Anh tiều phu nhận lại cái rìu vui sướng và kể từ đó, anh chăm chỉ đốn củi, làm việc siêng năng hơn, nhờ vậy mà ít lâu sau anh đã có cuộc sống sung túc, khấm khá hơn, anh nghĩ đến cụ già với lòng biết ơn khôn xiết.
Truyen co tich ” Lưỡi rìu” thật hay, chuyện đề cao giá trị phẩm chất thật thà của anh tiều phu, dù nhìn thấy vàng, thấy bạc, thấy lưỡi rìu tốt hơn, đáng giá hơn nhưng anh vẫn không sinh lòng tham lam, không nói dối.
Anh tiều phu có tấm lòng thật đáng quý phải không nào!